Vợ của ta là quận chúa
Phan_57
Là quận chúa.
Vì cái gì... Ngươi có thể cố chấp như vậy?
Đột nhiên, nước mắt của ta chảy xuống, không chút lưu tình trượt xuống vành
tai.
"Nhược Hề? Ta là Ngưng nhi... Ngươi có ở bên trong không?" Quận chúa lại
hô tiếp.
"Ta đây." Ta làm bộ thực bình t ĩnh đáp.
"Ngươi quả nhiên ở bên trong." Ta nghe thấy trong giọng Tấn Ngưng như có ý
cười, "Ta còn tưởng ngươi đi vắng chứ."
Nước mắt lại từ mi tràn ra, ta vội vươn tay lau đi lệ, cũng đồng thời che miệng
ngăn tiếng nấc lên.
Tấn Ngưng lại khẽ nói: "Nhược Hề, có phải vừa nãy ngươi ngủ không?... Vậy,
vậy giờ có thể mở cửa chứ?"
- 962 -
Ta muốn trả lời, nhưng lại không thốt được lên lời.
Không nghe thấy tiếng ta đáp, nàng lại hỏi: "Nhược Hề, ta muốn gặp ngươi,
cùng ngươi nói chuyện, mở cửa được không?"
Không được. Ta không muốn gặp ngươi. Ta không muốn cùng ngươi nói
chuyện.
"Nhược Hề?" Tấn Ngưng lại kêu một tiếng.
"Sao vậy?" Ta vẫn như trước giả bộ an bình.
"Ta..." Nàng nói rồi thở dài, "Nhược Hề, mở cửa được không?"
Ta ngồi dậy nói: "Chờ một chút." Sau đó liều mạng lau khô nước mắt, hít vào
vài hơi thật sâu, đi tới bên cửa kéo chốt lên, nhưng chỉ mở hé ra một khoảng, vừa đủ
đưa nửa thân thể ra ngoài nhìn Tấn Ngưng.
"Nhược Hề." Quận chúa thấy ta, nàng cười cười, "Ngươi không đốt đèn... Vừa
nãy ngủ sao?"
"Bây giờ chắc là lúc dùng bữa tối." Ta nhìn bầu trời bên ngoài, đã là tối đen
một mảnh, "Tại sao còn không đi dùng cơm? Cả đoạn đường đi ngươi cũng chưa ăn gì
cả." Nếu cứ mãi như thế, thân thể của ngươi làm sao chịu được.
"Ta thấy Nhược Hề lâu cũng chưa tới tìm ta, nên có chút lo lắng..." Nàng vội
nói, "Hơn nữa vừa nãy đến phòng khách dùng bữa, thấy chỉ có ngươi không tới, nghĩ
- 963 -
ngươi có phải đang ngủ hay không, cho nên..."
"Ta không đói bụng." Ta nói.
"Như vậy sao được." Quận chúa nhíu nhíu mày, ôn nhu nói, "Ít nhiều ngươi
cũng nên ăn một chút, được không?"
Rõ ràng là cả đoạn đường đi, người chẳng chịu ăn gì là ngươi đó.
"Ta thật sự không đói." Ta quay mặt hướng sang nơi khác, không muốn để
Tấn Ngưng thấy được nước mắt lại sắp tràn khỏi mi, "Ngươi mau đi ăn đi."
"Vậy, vậy..." Nàng dường như có điểm xấu hổ, sau khi suy nghĩ một hồi, mới
nói, "Ta bưng tới cho ngươi được không? Ngươi muốn ăn gì..."
"Ngươi để cho ta nghỉ ngơi một chút đi." Ta cắt đứt nàng, thanh âm lãnh đạm,
"Ta thật sự mệt vô cùng."
Quận chúa ngẩn người, sau đó thực miễn cưỡng cười nói: "Vậy ngươi trước
ngủ đi, ta…Lát nữa ta lại tới tìm."
"Dùng xong cơm ngươi cứ về nghỉ ngơi đi." Ta cúi đầu, không dám nhìn
thẳng quận chúa, "Có lời gì thì để ngày mai nói." Sau đó không để ý tới Tấn Ngưng
muốn nói gì, lập tức đóng chặt cửa lại.
Chỉ cách qua một cánh cửa, ta cúi thân mình ngồi trên nền đất, liều mạng đè
nén tiếng nấc đang muốn thoát ra khỏi miệng theo từng dòng nước mắt tuôn rơi. Đây
- 964 -
có lẽ là lần đầu tiên, ta đối đãi với quận chúa lạnh lùng như vậy. Ta sao có thể đối với
nàng như vậy, chẳng lẽ là muốn nàng tập dần từng chút hận sao. Không biết nàng đã
ly khai chưa, nhưng ta cũng không còn tinh lực để suy nghĩ điều đó nữa, chậm rãi trở
lại bên giường, nằm lại tư thế như vừa nãy, để mặc nước mắt cứ thế không ngừng chảy
ra.
Không nghe thấy tiếng bước chân Tấn Ngưng rời đi, nhưng ngoài cửa đã
không còn bóng đen chiếu trên cửa nữa, vậy là Tấn Ngưng đã ly khai rồi.
Sau đó đến sư phụ cùng Nhị sư huynh lần lượt tới tìm ta. Nói những điều
không quan trọng mấy, sư phụ muốn ta ra ngoài ăn chút gì đó, còn Nhị sư huynh lại
muốn ta khuyên sư phụ muộn vài ngày hẵng đi, để hắn có thể đi dạo qua mấy Tự miếu
xung quanh vùng, thuận tiện còn hỏi một chút về Nguyệt Nhi. Sau khi đã tùy tiện kể
ra một chút, ta liền đuổi hắn ra khỏi phòng, tiếp tục cuộn mình nằm trong chăn mền
lạnh buốt, chờ cho đến khi trời sáng.
Ta nghĩ đến rất nhiều điều, tất cả đều là những lúc ở bên Tấn Ngưng, có đôi
khi ta không nhịn được cười lên tiếng, sau khi nghe thấy lại phát giác chính mình cũng
thật đáng cười.
Qua thật lâu, ngoài cửa sổ dần dần vang lên tiếng côn trùng. Có lẽ đã đến đêm
khuya. Tất cả mọi người đã đi ngủ rồi.
Bất chợt có người gõ cửa.
Nhưng chỉ gõ một hai tiếng, không đợi ta trả lời người đó đã nhẹ giọng hô:
"Nhược Hề, là ta."
Ta lần này không chần chờ nữa, chậm rãi đi gần đến cửa, mở ra một chút nhìn
- 965 -
Tấn Ngưng đang đứng bên ngoài. Từng luồng hàn khí từ ngoài ùa đến khiến ta rùng
mình, ánh nến trong những gian phòng đối diện cũng đều đã tắt, không gian hoàn toàn
chìm trong yên tĩnh, chỉ có quận chúa đang đứng ở trước cửa phòng của ta.
"Sao ngươi… còn chưa ngủ?" Ta thở dài.
Nàng đứng nguyên tại chỗ, nở nụ cười gượng gạo, sau đó mới nhẹ nói:
"Ngươi, ngươi không ở bên ta... Ta ngủ không được."
Tim tựa như đột nhiên bị ai bóp chặt, ta mím môi, cố không để nước mắt đáng
ghét kia lại trào ra.
"Nhược Hề?" Tấn Ngưng nghi hoặc gọi ta, rồi nói, "Ta muốn… cùng ngươi
ngủ." Nói xong dường như cảm thấy lạnh, nàng nâng tay vuốt ve hai cánh tay mình.
Ta cúi đầu, mở lớn cửa ra.
Tấn Ngưng thấy vậy vội cười chạy vào bên trong. Không nói thêm lời đi tới
bên giường, tùy tiện giải khai ngoại bào, sau đó rất nhanh chui thẳng vào trong chăn
mền. Sau khi ta chốt cửa lại, mới quay về nằm trên giường, Tấn Ngưng giống như
bình thường cực kỳ lưu loát, chuyển thân mình đến gần ta hơn, thực tự nhiên chui vào
trong lòng. Sau đó, ta nghe được tiếng nàng thở phào nhẹ nhõm. Biểu hiện của nàng
trẻ con như vậy, khiến cho ta một trận đau lòng, liền vươn tay gắt gao ôm chặt lấy.
"Nhược Hề, ngươi không ăn chút gì, sẽ không đói sao?" Tấn Ngưng đột nhiên
nhẹ hỏi.
"Vậy còn ngươi…" Ta hỏi lại nàng, "Ngươi ăn không?"
- 966 -
"Ăn." Nàng cười nói, "Nghe lời ngươi nói, ta ăn một chút. Bất quá, không ăn
quá nhiều."
"Sau này..." Ta vừa nói, vừa thở dài, "Sau này ngươi cần phải ăn nhiều hơn,
không cần tra tấn thân thể mình như vậy, ta sẽ lo lắng."
"Ân." Nàng vội đáp lời, còn gật gật đầu.
Ta cúi đầu, hôn hôn lên trán của nàng, sau đó không biết phải nói thêm gì nữa.
"Nhược Hề." Tấn Ngưng chợt hỏi, "Phụ vương... Cùng ngươi nói những gì?"
Đến rồi.
Ta mấp máy miệng, nhưng lại không nói điều gì.
"Không nói cũng không sao." Thấy ta không hồi đáp, Tấn Ngưng lại nói, "Ta
chỉ là..."
"Vương gia không nói gì cả." Ta cười, "Chỉ là nói, chờ đến khi hắn hết bệnh
rồi, sẽ dẫn ngươi trở về kinh thành."
"...Sẽ dẫn chúng ta trở về kinh thành." Tấn Ngưng cải chính.
"Ngưng nhi." Ta khẽ nói, "Kỳ thật..."
- 967 -
Thân mình Tấn Ngưng đột nhiên cứng lại, tựa như cảm nhận được điều ta sắp
nói nàng chẳng hề muốn nghe.
"Kỳ thật..." Ta vuốt ve lưng nàng, nói, "Ngày mai ta, ta..."
Theo từng chữ mà ta nói ra, cánh tay nàng đang ôm lấy ta càng thêm siết chặt,
khiến ta không cách nào thốt lên được lời.
"Ngày mai ngươi làm sao?" Thấy ta ấp úng không nói, Tấn Ngưng thấp giọng
hỏi, thân mình nàng vẫn đang cương cứng.
"Ngày mai ta cùng sư phụ quay về kinh thành trước." Ta nói.
Bắt đầu bằng nói dối, thì kết thúc cũng là nói dối đi.
Thật hay.
"Quay về kinh?" Tấn Ngưng rõ ràng sửng sốt.
"Trong kinh thành sư phụ có một lão bằng hữu." Ta giả bộ thực thành khẩn
nói, "Muốn ta cùng hắn đi bái phỏng lão bằng hữu kia."
Tấn Ngưng nghe rồi, tựa hồ không chút nghĩ ngợi trả lời ngay: "Vậy ta và
ngươi cùng đi..."
"Không được." Ta vội nói, "Vương gia còn cần ngươi ở bên chiếu cố."
- 968 -
Sau một hồi trầm mặc, Tấn Ngưng mới nhẹ cười: "Vậy, vậy... Nhược Hề, sau
đó thì sao, sau đó... Ngươi sẽ đi nơi nào?"
Ta cắn chặt răng, nói: "Sau đó, trở về quận mã phủ chờ ngươi."
Nghe được lời cuối cùng kia, nàng bỗng thở phào nhẹ nhỏm, sau đó mới cất
lời: "Bệnh của phụ vương chắc chắn rất nhanh hồi phục, không chừng vài ngày sau là
có thể trở về." Nói rồi lại dừng một chút, "Đến lúc đó, ta cùng phụ vương trở lại kinh
thành, sau đó chúng ta tiếp tục nghĩ biện pháp. Ngươi đã nói thuyền đến đầu cầu tự
nhiên thẳng, đúng không?"
"Ân." Ta nhẹ giọng đáp.
Tại sao ngươi cứ... Tín nhiệm ta như vậy?
Tấn Ngưng cười cười: "Phụ vương còn muốn gả ta cho Tề đại ca, hắn tại sao
không hiểu chứ, người ta yêu chính là ngươi, ta không muốn..."
"Ngưng nhi." Ta cắt đứt nàng, "Mấy ngày mà ta đi vắng, ngươi cần phải ăn
nhiều một chút, cho dù không muốn, cũng phải ăn một chút đi."
"Ân." Nàng gật gật đầu.
"Ta sẽ công đạo hạ nhân nơi này, để bọn hắn giúp ngươi bảo thuốc mà ta trước
giờ thường bảo cho ngươi, ngươi cần phải uống hết tất cả, biết không?"
- 969 -
"Biết."
"Tuy bây giờ thời tiết không lạnh, nhưng trời vừa tối cũng phải mặc nhiều
thêm chút. Ngươi xem vừa nãy ngươi mặc ít vậy đứng ở bên ngoài, sẽ cảm lạnh."
"Ân."
"Còn nữa, buổi tối cần đi ngủ sớm một chút, như vậy ban ngày mới có tinh
thần chiếu cố Vương gia, biết không?"
"Chính là không có ngươi ở bên người, ta không ngủ được." Nàng rầu rĩ nói.
Không có ta ở bên người, nàng sẽ không ngủ được.
"Yên tâm đi." Thấy ta không trả lời, Tấn Ngưng lại nhẹ giọng nói, "Ta sẽ ôm
mền thật chặt, coi nó như là ngươi, nên ngươi không cần lo lắng, ta sẽ hảo hảo ngủ."
"Ngươi, ngươi để cho ta... Nói cái gì cho phải đây." Ta cười nói, sau đó lặng lẽ
nâng tay, lau nước mắt lại đang chảy ra từ khóe mắt.
"Sao ngươi có thể dong dài như vậy." Tấn Ngưng không nén được cười,
"Giống như... Giống như nương của ta."
Ta sửng sốt.
Nàng lại bỡn cợt nói: "Không phải mọi người đều nói, mẫu thân yêu nhất là
lải nhải sao? Ta vừa vặn không có nương, không bằng thế này... Ngươi làm nương của
- 970 -
ta là được."
"Phải rồi." Nghe lời nàng nói như vậy, ta suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Ngưng
nhi, ngươi... Từ nhỏ ngươi rất muốn có mẫu thân bồi ở bên cạnh a?"
"Ân." Quận chúa đáp, sau đó cười khẽ nói với ta, "Nhưng... Bây giờ ta chỉ
muốn ngươi bồi ở bên cạnh."
"Dù sao..." Ta cố ý bỏ qua lời nàng nói, "Dù sao ngươi nhất định phải chiếu cố
tốt chính mình, không được tiếp tục dễ dàng ngã bệnh như trước đây."
"Ta biết rồi." Nàng thở dài, ôn nhu nói, "Ngươi mau ngủ đi, ngày mai không
phải còn muốn về kinh sao?"
"Ân." Ta cương thân mình, gật gật đầu.
Ta nhắm mắt lại, bức bách chính mình không suy nghĩ gì, chỉ muốn hảo hảo
mà ôm người trong lòng đi vào giấc ngủ.
"Nhược Hề." Tấn Ngưng lại đột nhiên nói, "Ngươi ở trên đường cũng phải
chiếu cố tốt chính mình, biết không?"
Ta không cách nào trả lời, bởi vì sợ hãi khi lời đầu tiên thoát ra khỏi miệng, sẽ
không kiềm được mà khóc lớn lên.
Nhưng cũng không đợi ta trả lời, trên môi đột nhiên ấm áp. Ta lập tức hiểu đó
là Tấn Ngưng hôn ta, liền không nhúc nhích gì nữa.
- 971 -
Nàng không nói gì, chỉ là co lại thân mình, nhấc đầu chôn vào lòng ta, sau đó
thở dài nhẹ nhõm.
Ta lại lần nữa lén lút đưa tay lên, lau đi nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi
trên mặt.
【 119 】
Dù cho đã trải qua hơn mười ngày liên tục bôn ba, Tấn Ngưng vẫn như cũ rời
giường sớm, thay ta chuẩn bị hành trang. Đến khi ta tỉnh dậy, liền cảm thấy hốt hoảng
khi nhìn thấy Tấn Ngưng đang ngồi ở bên cạnh bàn, giúp ta sắp xếp lại từng bộ quần
áo mang theo trên xe ngựa. Trong khoảng khắc này, ta cảm tưởng mình vẫn như đang
ở quận mã phủ, một năm vẫn chưa có qua đi, quận chúa vẫn giống như trước giúp ta
chuẩn bị hành lý xuất hành, và ta chỉ là ngẫu nhiên ra ngoài du ngoạn mà thôi.
"Dậy rồi?" Tấn Ngưng không quay đầu, nàng đang kết lại bao bố trên bàn,
"Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi, mau đổi quần áo, đi dùng bữa sáng thôi."
Giống như hết thảy đều không thay đổi.
Ta đã đem lời nói dối của mình nói cho Vương gia cùng sư phụ, để tránh cho
bọn hắn lộ ra chân tướng. Nhìn Tấn Ngưng chẳng hay biết gì còn giúp ta thu thập
hành lý, ta cảm thấy mình thật tàn nhẫn. Nhưng đồng thời cũng sợ hãi rằng, nếu ta nói
- 972 -
cùng quận chúa vài câu, sẽ không nhịn được mà tuôn rơi lệ, vì vậy chẳng còn cách nào
ngoài luôn làm bộ như xa cách nàng. Nhưng không biết tại sao, hôm nay Tấn Ngưng
lại cực kỳ kiên nhẫn, dù thấy thái độ của ta khác thường, bộ dạng không hề có ý muốn
cùng nàng nói chuyện, nàng cũng không mở lời chọc ta tán gẫu, mà chỉ là luôn cố
chấp theo sát bên cạnh ta, ta đi đến đâu nàng, đi đến đó. Giống như chiếc gối bông
mềm, nếu ai đánh nó một quyền, nó sẽ không bị thương, mà ngược lại dùng sự ôn nhu
mềm mại của mình bao bọc lấy người đó, khiến cho họ không biết phải làm thế nào.
Ta thậm chí từng hoài nghi, nàng có lẽ đã biết, biết ta sắp sửa vĩnh viễn rời xa nàng.
Thẳng cho đến khi chuẩn bị khởi hành, ta cũng chưa hề nói với nàng mấy câu.
"Trở về đi." Trước khi lên xe, ta nói với Tấn Ngưng đang đứng ở cửa đưa tiễn.
Nàng cười cười, không nói gì.
Đến lúc ta cắn răng, nhẫn tâm lên xe ngựa rời đi, Nhị sư huynh lại nhìn ra
ngoài cửa sổ nói: "Sư muội, những người khác đều trở về rồi, chỉ còn một mình quận
chúa vẫn đứng ở đó."
Ta cúi đầu, cố tình rằng mình không để ý.
"A Thành." Sư phụ ngồi ở tận trong cùng, luôn luôn nhắm hai mắt lại, thế
nhưng giờ này đột nhiên cất lời, "Ngươi xuống xe đi, nói chuyện riêng cùng quận
chúa."
Ta ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ, hắn vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt.
"Phải a, sư muội." Nhị sư huynh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài, "Ngươi
- 973 -
xuống nói chuyện riêng cùng quận chúa đi, dù sao các ngươi cũng sống chung một
năm mà."
Sống chung một năm.
Khi ta bước xuống xe ngựa, Tấn Ngưng tựa như không ngờ được ta sẽ vòng
trở về, nàng nhất thời sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Ngoài cửa giờ chỉ còn nàng một
mình đứng, tất cả những người khác đã sớm rời đi, mỗi người đều bộn bề nhiều việc.
Nhìn nàng như vậy, trong lòng ta lại cảm thấy từng hồi chua xót, chỉ thấy mình như lại
muốn rơi lệ. Ta bước từng bước hướng đến gần nàng, nàng nhìn ta, nét mặt dịu ngoan
hơi hơi mỉm cười, vẫn không hề cất lời nói chuyện.
Cuối cùng bước đến trước mặt quận chúa, nghe nàng ôn nhu hỏi: "Có phải
quên mang gì hay không?" Nghe câu hỏi quen thuộc của nàng, nhìn vào khuôn mặt
quen thuộc đó, ta chỉ cảm thấy hốc mắt như đang nóng lên, từng giọt nước mắt bắt đầu
che mờ tầm mắt.
"Nhược Hề... Ngươi làm sao vậy?" Thấy ta như vậy, nàng bắt đầu bối rối.
Không một chút cố kỵ rằng nơi chúng ta đứng là trên đường, ta dang rộng hai
tay, ôm thật chặt nàng vào lòng. Tấn Ngưng cũng lập tức ôm lấy eo ta, nàng có lẽ bị
ảnh hưởng bởi tâm tình ta mà nghẹo ngào nói: "Đừng khóc, ngươi… ngươi khiến cho
ta cũng muốn khóc, ta thật vất vả mới chống đỡ được, muốn cho mình cười… cười
tiễn ngươi đi..."
Siết chặt hơn thân hình nàng vẫn mãi luôn gầy yếu như vậy, ta nhẹ giọng hỏi:
"Lời tối hôm qua ta nói, ngươi còn nhớ rõ không?"
Nàng vội gật đầu liên tục, tựa như bởi vì nhịn xuống thanh âm nức nở mà nói
- 974 -
không thành lời.
"Ta..." Trong một tích tắc, ta muốn đem tất thảy mọi thứ nói hết cho nàng,
"Ngưng nhi, ta..."
Tấn Ngưng không nói gì, nàng chỉ gắt gao ôm ta, thân mình bởi vì cố nén nức
nở mà không ngừng run rẩy.
"Ngưng nhi, tóm lại…" Ta cắn răng, khóc nói, "Ngươi nhất định phải nhớ rõ
ăn cơm, không thể ngã bệnh." Nói rồi, ta quay đầu dùng sức hôn hôn gương mặt nàng,
sau đó buông tay, xoay người rời đi.
"Nhược Hề..." Phía sau truyền đến tiếng Tấn Ngưng la khóc, từng chút một
như xé rách lòng ta, và khi ta đi càng ngày càng xa, thanh âm đó cũng ngày càng yếu.
Sẽ gặp lại lần nữa, nếu chúng ta vẫn còn duyên phận.
"Sư, sư muội…" Ta vừa lên xe, Nhị sư huynh đã bị bộ dạng ta dọa cho nhảy
dựng, "Ngươi làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Ta quay mặt đi, lau lau nước mắt trên mặt, không muốn
nói thêm điều gì.
"Cho xa phu đánh xe đi." Sư phụ vẫn như trước nhắm mắt, bình t ĩnh nói với
Nhị sư huynh.
Thế giới của ta, từ nay về sau ảm đạm.
- 975 -
【 120 】 Suy nghĩ của Tư Đồ Ức
Vì cái gì khi con người đối diện với cái chết, đều sẽ sợ thành như vậy.
"Ai…" Ta thở dài, nói với tên bụng phệ đang quỳ gối trước mặt, "Ngươi
không phải là… tè ra quần chứ."
Nhớ lại trước đây khi ta quyết định nhảy núi, cũng không có kích động thành
như vậy a.
"Nữ hiệp tha mạng… Nữ hiệp…" Vẻ mặt hắn cực kỳ hoảng sợ, quỳ trên một
mảng đất đã đọng đầy nước ố vàng, "Ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng mới bằng
lòng tha cho ta? Bao nhiêu ta, ta, ta cũng nguyện ý cấp!!"
Ta di chuyển bàn tay nắm cây chủy thủ đang đặt ở trên cổ hắn, bất đắc dĩ nói:
"Đầu tiên, ta không phải là nữ hiệp, ta là một... Sát thủ, hay là thích khách, tùy tiện
ngươi kêu..."
"Ngươi đừng gạt ta." Hắn cợt nhả, nhưng kỳ thật đã sớm sợ tới mức mặt đầy
mồ hôi, "Nào có sát thủ mặc đỏ như vậy đi giết người, hơn nữa trên người còn đầy
hương khí... Huống chi, ngài, ngài còn mỹ mạo như vậy..."
"Ngậm miệng thúi của ngươi lại." Ta vươn tay kia, bóp chặt lấy cổ của hắn,
"Trên thế gian này ta chỉ nhận một người đối với ta ca ngợi, kẻ khác nói đều là vô
nghĩa. Huống chi lời ngươi nói, ta lại càng muốn phun. Nếu ngươi chưa từng gặp
người khác mặc đồ đỏ giết người, vậy hôm nay ngươi có thể thấy tận mắt, còn về phần
hương khí trên người ta... Dù cho trên người ta có là mùi thối, cũng cùng ngươi không
quan hệ."
- 976 -
Chẳng hiểu vì sao phải cùng hắn vô nghĩa nhiều như vậy, ta thu hồi chủy thủ,
xuất ra chiếc bọc trong tay áo.
"Vì, vì sao ta, ta không nhúc nhích được?" Tên bụng phệ đang quỳ trước thân
thể ta hoảng sợ nói.
"Ngu ngốc." Ta lắc lắc đầu, mở chiếc bọc trong tay ra, "Ta điểm huyệt ngươi,
làm sao ngươi còn động được?"
"Ngươi muốn làm gì?! Lấy ra nhiều châm như vậy, ngươi muốn làm gì?!" Hắn
nhìn thấy trong chiếc bọc ta mở ra cắm đầy các loại ngân châm dài ngắn, lập tức kích
động hơn.
"Giết ngươi." Ta nói, sau đó lấy ra một cây châm nhỏ dài nhất, cố ý ở trước
mắt hắn quơ quơ.
Khuôn mặt béo phệ của hắn tức thì vặn vẹo: "Ngươi, ngươi... Ngươi chờ đấy,
hạ nhân của ta sẽ xông tới, sẽ đem ngươi..."
"Thôi đi, đám hạ nhân kia của ngươi nếu không nghe được ngươi gọi, thẳng
đến sáng mai cũng chẳng tới nơi này tìm ngươi." Ta cười cười, "Đây chính là thói
quen sinh hoạt của ngươi nha, ta đã tra được nhất thanh nhị sở (rõ ràng)."
"Ta..." Hắn nghe xong, sắc mặt càng thêm trắng bệch, muốn há to miệng lớn
tiếng cầu cứu, nhưng lại chẳng có thanh âm nào phát ra.
"Dừng lại đi." Ta lại khuyên nhủ, "Ta điểm huyệt của ngươi, trừ bỏ nhỏ giọng
- 977 -
nói chuyện, ngươi không cách nào lớn tiếng kêu la, đừng lãng phí sức lực nữa."
Vẻ mắt hắn lập tức tựa như đưa đám, nói cầu xin: "Nữ hiệp! Nữ hiệp tha
mạng!"
"Đừng nói nhảm." Ta thổi thổi cây châm nhỏ trong tay đã sớm thoa lên kịch
độc, nói với hắn, "Lúc đầu sẽ khá đau đớn. Ta cắm nó vào huyệt vị sau ót của ngươi,
ngươi sẽ không nhúc nhích được, cũng không mở được miệng nói gì, nhưng xương
cốt toàn thân lại sẽ đau nhức tựa như kiến cắn, đến cuối cùng, không quá hai canh giờ
ngươi sẽ chết vì đau."
"Không! Không! Ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng, ta cấp!" Cả mặt hắn đều
đã giàn dụa nước mắt, dù ta vẫn chưa hề đâm châm vào.
"Đây không phải là vấn đề tiền, đây là vấn đề danh dự." Ta thở dài, sau đó
bước đến phía sau hắn, "Ngươi còn nhớ nữ tử tên Lý Mộng Thư không?"
"Lý Mộng Thư? Mộng Thư..." Hắn bừng tỉnh, "Ta biết nàng, ta biết! Nữ hiệp,
nữ hiệp, ta cùng Thư nhi rất quen thuộc, còn từng yêu nhau, ngươi đừng giết ta!"
"Nói ngươi ngu ngốc quả là ngu ngốc." Ta cười cười, "Chính nàng muốn ta
giết ngươi a."
Hắn sững sờ nguyên tại chỗ, lời nào cũng không thốt được ra.
"Lúc xưa khi chưa thăng quan phát tài, người ta một tiểu cô nương mỗi ngày
đều bồi ở bên cạnh ngươi, thay ngươi chuẩn bị mọi điều sinh hoạt." Ta vươn tay, sờ sờ
lên sau ót hắn, "Đến khi trở thành đại quan, lại đem người yêu cũ của mình vứt bỏ,
- 978 -
cưới nữ nhi của một thương nhân có tiền. Không chỉ như vậy, ngươi còn cướp đoạt hết
đất đai tổ tiên của tiểu cô nương kia để lại, khiến cho người ta không nhà để về... Ta
không đành lòng cự tuyệt yêu cầu nàng muốn ta tới giết loại người cặn bã như ngươi."
"Ta, ta..." Hắn không cần ta điểm huyệt, chính mình ngược lại không nói ra
lời.
"Quên đi, đừng chống cự." Ta lại thở dài, "Một hai canh giờ mà thôi, rất dễ
dàng vượt qua." Sau đó, ta cầm cây ngân châm nhỏ, nhắm vào huyệt vị kia chuẩn bị
đâm vô.
"Nữ hiệp…" Thế nhưng hắn lại đột nhiên nói, "Ngươi có thể, có thể giúp ta
truyền lời hay không?"
"Truyền lời?" Ta sửng sốt.
"Ngươi thay ta nói với Thư nhi một tiếng, thực xin lỗi." Thanh âm hắn bình
tĩnh.
Ta thở dài: "Sớm biết như thế, lúc trước hà cớ gì đây. Nhĩ hảo lên đường đi."
Không chút do dự cắm cây châm nhỏ kia vào sau ót, ngay sau đó hắn ngã trên
mặt đất, không còn nhúc nhích gì.
Biết hắn vẫn chưa chết, ta nhẹ giọng nói: "Ta nói, ta không phải vì ngân lượng
mà đến. Giết ngươi kiếm chẳng được bao nhiêu tiền. Nếu có kiếp sau, đừng phụ người
yêu mình nữa, bởi vì ngươi phụ không nổi đâu."
- 979 -
Sau đó thở dài, đến bên cửa sổ nhìn xung quanh bên ngoài, đêm nay trời tối,
chẳng hề nhìn thấy ánh trăng.
Cũng không còn ý nghĩ mu ốn đi tìm chết, bởi vì đã có duyên được người kia
cứu, ta muốn thử một lần sống thêm chút xem.
Cuộc sống có lẽ không còn khổ sở đến mức cho ta có thể lại tìm cái chết.
Hơn nửa năm qua, ta đều dùng cách này kiếm ít tiền sinh ý. Thoát đi cuộc
sống xưa kia, ta mai danh ẩn tích trốn đông núp tây. Tuy những ngày này không như
trước kia xa xỉ, nhưng cũng là đủ tiêu dao (tự do tự tại). Không cần phải tiếp tục nghe
cấp trên an bài giết mục tiêu chỉ định, ta tự hành lựa chọn thay ai giết người. Dựa vào
nhiều năm tu luyện của mình, những người đó muốn tìm thấy ta lẩn trốn cũng chẳng
dễ dàng như vậy. Chỉ là có chút cô độc mà thôi, đôi khi vẫn sẽ không chịu nổi mà
tưởng niệm. Nhưng ta đang cố gắng, cố gắng không để trái tim mình mở rộng ra chứa
bất cứ người nào, vô luận là thân ca ca, hay là...
Rốt cuộc, ta đang suy nghĩ cái gì v ậy.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian